Nếu anh cứ mãi như thế này, em sợ một ngày mình sẽ ngoại tình mất
Bạn bè em còn bảo, ‘sao không thấy ông ấy thể hiện gì trên Facebook, không thấy lãng mạn gì, không thấy nói lời ngọt ngào với mày nhân ngày này, ngày kia?’.
Chồng à, em chưa từng nghĩ một ngày nào đó mình sẽ phản bội anh để chạy theo tiếng gọi của người đàn ông khác. Bởi với em, từ khi quen anh, yêu anh đến bây giờ, em luôn tâm niệm, anh là người đàn ông duy nhất. Trái tim em cũng luôn dành cho anh, không xao động với bất cứ ai.
Em vốn là cô gái có quá nhiều sự lựa chọn nên suốt ngày anh hỏi em, ‘vì sao em lại nhận lời cưới anh’. Em cười và nói ‘ai cũng có nhiều sự lựa chọn nhưng cuối cùng, họ vẫn chỉ được chọn một mà thôi. Nên, anh là số 1, là duy nhất trong em. Anh đừng suy nghĩ vì sao, đơn giản là vì em yêu anh và ở bên anh, em cảm thấy mình được sống hạnh phúc, được hưởng trọn vẹn tình yêu thương’. Em yêu anh hơn bất cứ thứ gì khác. Chỉ cần không gặp anh một ngày là em đã nhớ anh quay quắt. Em như đứa trẻ con, không được gặp anh thì nũng nịu, khóc lóc rồi than phiền buồn khổ…
Em cần được yêu thương,,, |
Em vốn chỉ biết yêu thôi, chẳng quan trọng những chuyện khác, nên khi anh không ga lăng, anh không lãng mạn, em vẫn yêu. Có ai biết được rằng, một đứa con gái được bao nhiêu người đàn ông theo đuổi, cung phụng như em cuối cùng lại chọn một người rất bình thường, thậm chí còn lúc nào cũng tỏ ra lãnh đạm với mình. Em biết, anh luôn là vậy nhưng trong lòng anh cũng yêu em nhiều lắm và luôn dành cho em sự quan tâm. Chỉ là tính anh không thích phô trương, không thích thể hiện tình cảm ra bên ngoài, thích nói có thành không. Bao nhiêu lần em hỏi anh có yêu em không, anh chỉ cười bảo là ‘anh đang xem xét’. Câu nói đùa ấy khiến em cảm thấy buồn cười, có lúc phì cười nhưng anh có hiểu, đôi lúc, con gái cũng cần những lời nói ngọt ngào từ trong lòng người đàn ông mình yêu. Thi thoảng anh nói sẽ làm em cảm thấy lạ lẫm, không nhàm chán và cảm thấy yêu anh hơn nhiều.
Thế mà cuối cùng, em lại chấp nhận người đàn ông có vẻ như vô tâm so với người khác. Bạn bè em còn bảo, ‘sao không thấy ông ấy thể hiện gì trên Facebook, không thấy lãng mạn gì, không thấy nói lời ngọt ngào với mày nhân ngày này, ngày kia?’. Điều này chỉ em hiểu, vì cũng chỉ có như vậy thôi anh nhỉ, tính anh là thế mà, yêu anh thì phải hiểu anh, chấp nhận anh…
Chúng mình cưới nhau sau đó hơn 1 năm. Thời gian đó cũng đủ để cả hai hiểu và thấy được tình cảm của nhau. Em đã nói với anh nhiều rằng, con gái đôi khi cũng cần sự quan tâm, lời yêu thương nên anh phải tùy cơ ứng biến chứ đừng lúc nào cũng vô tâm như vậy. Anh chỉ cười mà không nói gì, chẳng biết trong lòng anh có hiểu những suy nghĩ của em không…
Về làm vợ anh, em cũng được anh yêu thương đó, được chiều chuộng đó, vợ chồng son mà. Nhưng, sống với nhau gần 2 năm, ngay cả khi em có bầu, anh cũng chỉ là người chồng trách nhiệm, không hơn không kém. Anh chưa bao giờ hỏi em thích gì không để anh mua. Mỗi lần em nói muốn mua cái váy bầu mặc cho dễ chịu, anh cũng chỉ bảo ừ, mà không có ý là dẫn em đi mua, hay cũng không có ý định tranh thủ đi mua tặng vợ..
Những ngày lễ tết, anh quên hết. Anh không nhớ ngày 20-10, không nhớ 8-3, không nhớ ngày sinh nhật vợ. Thậm chí ngày kỉ niệm cưới nhau tròn 1 năm, anh cũng mặc kệ luôn. Dù ngày đó, vợ đã cố tình gợi ý anh là hai vợ chồng đi chơi, nhưng anh vẫn ‘chứng nào tật ấy’, anh bảo ‘để anh xem đã’, rồi anh quên tiệt. Anh bảo em bày vẽ, giờ đã là vợ chồng, cần gì thủ tục như ngày yêu nhau. Anh nghĩ xem, từ ngày yêu nhau anh cũng đâu có thể hiện sự lãng mạn gì với em, đâu có ga lăng gì với người con gái như em? Em đã chấp nhận rồi, còn bây giờ, lẽ ra, em gợi ý thì anh cũng phải hiểu lòng em chứ…
Đi chơi xa, hay đi công tác, vợ ở nhà đợi anh nhưng anh chẳng nghĩ đến chuyện mua cho vợ món quà gì cả. Vợ tủi thân vô cùng. Làm chồng cũng cần phải tùy cơ, phải biết tâm lý đúng lúc, đúng chỗ anh ạ. Sự vô tâm đôi khi sẽ giết chết tình cảm vợ chồng. Em bằng lòng ngày xưa yêu anh, em chấp nhận tất cả tật xấu của anh, chấp nhận làm người chỉ cần yêu thôi nhưng bây giờ, khi đã có gia đình, có con cái, em càng cần được anh yêu thương và quan tâm hơn để bớt tủi thân phần nào.
Anh chỉ biết đi làm, về nhà hỏi han vợ vài câu, rồi cũng chỉ biết đi chơi với bạn bè rồi gọi điện về thông báo không ăn cơm cùng vợ thì có phải, cuộc sống này nhạt nhẽo lắm không anh? Vợ chồng yêu nhau nhưng nếu tình yêu ấy không được vun đắp, không được chăm sóc thì một ngày, nó cũng cạn kiệt anh à…
Em không so sánh anh với người đàn ông khác, vì trong lòng em chưa từng có người khác. Nhưng em luôn so sánh bản thân mình với những cô bạn cùng trang lứa. Họ khoe chồng mình tặng này, tặng nọ, còn em chẳng có gì, em cảm thấy tủi vô cùng. Họ còn hỏi em chồng tặng gì nhân ngày này, ngày kia, em chỉ cười lắc đầu. Vì em làm gì có để khoe với chị em. Anh bảo em kiệm lời, em muốn nói nhiều lắm, đến cả chuyện em nói thẳng rằng anh nên mua hoa, mua quà tặng vợ nếu có dịp, anh cũng chỉ cười và để đó, thì anh thử hỏi, phải làm gì để anh hài lòng đây?
Anh biết không, sự vô tâm của anh khiến em mệt mỏi, chán nản. Em cầu mong có được người chồng quan tâm em, hiểu được tấm lòng của người phụ nữ. Có như vậy em mới yên tâm màn ở bên cạnh anh, chăm sóc anh và luôn tin tưởng rằng, anh không dành sự quan tâm ấy cho người con gái nào khác. Em không nghi ngờ anh, nhưng chính sự hờ hững này của anh có thể sẽ khiến một ngày em cảm thấy mệt mỏi, chán nản. Em luôn mơ ước, giá như anh cũng yêu em, chiều em như những người chồng khác của chị em, thì em sẽ hạnh phúc biết nhường nào. Đó là một người chồng tuyệt vời, dù rằng em chẳng mong anh hoàn hảo.
Anh à, hãy hiểu tâm ý của em, hãy làm cho em cảm thấy được hạnh phúc, được yêu thương, được sẻ chia anh nhé. Em chỉ cần có thế, chỉ cần luôn được bên anh và cảm nhận tình cảm của anh dành cho em. Đừng biến em thành người vợ cô độc, sống bên chồng mà luôn chờ đợi điều giản đơn mà ai cũng có từ chồng mình. Như vậy, em sợ một ngày nào đó, em sẽ vì chán nản mà hết yêu anh, mà ngoại tình hay ngã vào lòng một người đàn ông khác. Lúc đó, có níu kéo, có quay lại thì cũng đã vướng bụi rồi. Anh hiểu em không? Hãy làm người chồng tuyệt vời trong mắt anh em nhé, vì điều đó, thực sự quá đơn giản với anh…