Liệu tôi có nên ly dị khi chồng không thể nhịn ăn phở?
Thời gian thấm thoắt trôi qua, những lúc vợ chồng cùng nhau sum họp, chồng vẫn mặn nồng, vẫn chăm lo cho tôi chu đáo như ngày còn yêu.
Ông Trời khéo se duyên khi tôi học ngành cầu đường, cái nghề hầu như chỉ giành cho phái mày râu. Anh thì theo nghề đàn ca, hát xướng của một trường nghệ thuật văn hóa. Anh học rất giỏi, yêu nghề với một đam mê kỳ lạ.
Khi anh đưa tôi về ra mắt ba má anh, hai vị phụ huynh cứ ấp a, ấp úng không ra ủng hộ, cũng chẳng ra phản đối. Về nhan sắc có lẽ ba má anh không chê tôi, nhưng điều làm họ khó nghĩ là nghề nghiệp của tôi quá mạnh mẽ, quá chênh lệch với con trai họ. Khi cả gia đình họ hoạt động trong ngành nghệ thuật, còn ba má tôi, hai cụ vốn là bác sĩ quân y, ba má tôi khuyên tôi theo nghề y nhưng tôi quyết chọn nghề cầu đường. Nên khi thấy tôi đưa một anh văn công về tính chuyện trăm năm, má tôi không nói gì, còn ba cười cười bảo: “Liệu cầm cương nổi con ngựa bất kham của bọn tui thì xin mời cậu nhào dzô, còn không cứ việc đằng sau quay, chứ bây giờ nói ưng, sau có gì lại kêu tới hai thân già này là không được à nghen!”
Anh không còn là người chồng tôi tự hào… |
Thế nhưng sự đời chẳng ai nói trước được chữ ngờ, vì sau 2 năm hạnh phúc bên nhau, tôi là người kêu cứu ba má tôi chứ không phải là anh…
Do đặc thù nghề nghiệp, lâu lâu tôi lại cùng đồng nghiệp đi thực địa khảo sát, nghiệm thu công trình. Không ít lần tôi phải ở lại công trường tới cả nửa tháng hoặc hơn để xử lý sự cố. Còn chồng tôi cũng luôn phải theo đoàn, nay đây mai đó để biểu diễn phục vụ quần chúng.
Có những lúc lịch công tác trùng nhau, khi về tới nhà, mở cửa ra ngửi thấy mùi ẩm mốc, bởi khá lâu không có hơi người sưởi ấm. Thế rồi tin chồng cặp bồ cũng đến tai tôi. Họ nói đó là một cô gái trẻ đẹp mới được nhận vào đoàn văn công nơi chồng công tác. Tôi thực sự lo lắng, đã cố hết sức để tìm hiểu thực hư, nhưng chồng tôi vốn kiệm lời, anh không nói cũng không để lại một chút dấu vết gì để tôi nghi ngờ.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, những lúc vợ chồng cùng nhau sum họp, chồng vẫn mặn nồng, vẫn chăm lo cho tôi chu đáo như ngày còn yêu. Cho đến một hôm cách đây nửa tháng, chồng bảo phải đi công tác khoảng 10 ngày ở một tỉnh miền Trung. Tôi lại làm phận sự của một người vợ chỉn chu lo sắp xếp đồ đạc đầy đủ, để chồng không phải thiếu thốn gì khi phải xa nhà.
Thế nhưng mới đến hôm thứ hai của chuyến công tác, tình cờ tôi phát hiện ra chồng mình đang sống cùng một cô gái trẻ, rất xinh đẹp và sành điệu tại một khách sạn gần công trình nơi tôi đang giám sát. Không giữ được bình tĩnh, tôi đã chất vấn chồng khi anh nghe điện thoại tôi gọi. Ngỡ ngàng, im lặng một chút rồi anh nhỏ nhẹ: “Em đã biết – anh không giấu nữa, anh đã tìm thấy “một nửa” của đời mình. Cùng nghề nghiệp, cùng đam mê, cùng hoài bão. Cho anh xin lỗi…”
Đến hôm nay, sau nửa tháng sự việc xảy ra mà tôi vẫn phân vân, chưa quyết định là tìm cách níu kéo anh hay buông tay để giải thoát cho nhau?